Làm nail mà bằng cách
nào ả có quyển tự
truyện lạc đường cùng dăm
ba bài viết lỉnh kỉnh
của đao hiếu, chịu! để
một buổi bên nhau, mình
phát hăm hở vớ đọc
... từng... từng... từng; đuợc đâu
hai trang, bỗng ráng lắm,
nhưng, cũng chỉ được chừng
một trang chữ nữa, o-
kay! theo quan điểm cá
nhân thì tuyền sục cặc;
bỏ xuống, chưa kịp gì
hết (!) ả cầm lên, nhủ
lòng “thây kệ.” lẳng lặng
vào website cõi thiên-
thai đọc truyện tục; năm
mươi mấy phút sau (đời
người vốn ngắn ngủi, năm
mươi mấy phút như thế
kể cũng khá dài.) đưa
mắt nhìn mông lung, nhìn
ả, rồi, dường không kham
nổi sự trầm trọng toát
ra từ khuôn mặt / ánh
mắt ả, đứng phắt dậy
mình la toáng lên: “ trời
ơi, đây chưa đọc hết,
đã thấy nặng người, mới
đọc một phần tư cuốn
sách, cũng cứ dọa đòi
đoạn (đòi tự tử.) thì
làm sao đây có thể
sống nổi, hử, hử! rốt
cùng, cuộc gặp gỡ (qua
chữ.) ở trên đời này,
giữa mình và ả/ giữa
ả và đao hiếu/ giữa
đao hiếu và mình không
được xem như một cơ
duyên, theo thuyết nhà phật;
thế là, hội luận hẹn
tái ngộ (mọi quan điểm
xin đuợc trân qúy.)