Em hỏi anh bao giờ anh trở lại?
gợi trong anh khắc khoải một nỗi buồn
quê hương với anh là những những giấc
ngủ say nồng là cánh võng mẹ đưa
là tiếng ầu ơ nhặt khoan mẹ ru
anh thủa anh còn thơ bé… quê hương –
nơi ấy là bóng hình cặm cụi đạp
xe của cha, là dáng hình tảo tần
một nắng hai sương lo lắng cho chồng
con từng bữa cơm rau của mẹ, quê
hương – nơi những con đường vào hạ rợp
bóng lá bàng, đỏ rực những chùm phượng
vĩ, và rợp bóng những hàng me, quê
hương – nơi mỗi độ xuân sang hàng dừa
xanh lung linh tỏa bóng xuống mặt hồ
dịu êm trong mênh mang… hương sữa! nơi
ấy – quê hương – anh đã được sinh ra
giữa khói lửa chiến tranh dẫu nhọc nhằn,
gian khó, vất vả, nắng mưa, dẫu tang
tóc khổ đau nhưng Mẹ – Cha đã nuôi dạy
anh lớn khôn – một thời tuổi trẻ, nơi
ấy – quê hương - đã nuôi anh khôn lớn
thành người để rồi số phận an bài –
anh – một mình – mấy chục năm sống lưu
bạt khắp mọi nơi, đông về, xứ người,
gió lạnh, nghe bão tuyết rơi, anh giật
mình, thức giấc… giờ này, nơi ấy – quê
hương chắc mặt trời đã mọc, nhìn bão
tuyết rơi anh tự trách anh: sao ta
cứ mê mải đi, đi mãi chẳng hẹn
được ngày về… bây giờ xuân sang… nghe
thổn thức những hạt mưa mà ngỡ tiếng
của em giận hờn hỏi anh khiến lòng
anh tê tái. Em ơi! nơi đó là
quê hương có lẽ nào anh không trở
lại hãy gắng đợi anh, nhé em nơi
ấy - quê hương – còn đọng mãi trong trái
tim anh hẹn em – anh sẽ trở về.
Lập Xuân 2007
Last modified on 01/29/2007 - 3:00 PM © 2004 -2006 www.thotanhinhthuc.org.
HOME