|
vọng, thấy nỗi đau dài bất
tận, những khát khao đợi chờ
không còn nguyên vẹn, méo mó
tê liệt sau mũi kim tiêm
buốt sâu tận cùng da thịt.
Nơi ngực trái, nhịp đập nóng
hổi như bài tình ca hoang
dại. Bàn tay cố bám víu
sợi dây câm lặng vô hình
như gió, tôi thấy mình chạy
trốn giữa đám cây gai góc
xù xì, nhiệt độ trong thân
thể ngột ngạt, miệng khô đắng
linh hồn vùng vẫy. Cơn sốt
còn hành hạ tôi đến bao
giờ khi trong đêm khuya mong
chút nắng, thắp ngọn nến màu
ước mơ nuốt chửng viên thuốc đắng.
PHAN ĐÌNH NGỌC CẨM
12/01/2004
|