Người thợ đòn tiễn đưa quá nhiều vong
hồn. Cầm cái sống bắt tay cái chết!
Đàn bà là người thợ vẽ, nếu như
thiếu phấn son, môi – mắt sẽ nhạt nhòa
Những nỗi đam mê – có lúc – sống mà
như chết! Và bạn, người thợ xây dựng
niềm vui: canh cánh nỗi buồn tàn cuộc;
những niềm vui sống và niềm vui chết!
Còn tôi – đang có và nói chuyện buồn.
Trải bao đắng cay, có đắng thêm chút
nữa cũng chẳng tràn; bởi vì sống khó
hơn là chết! Nhìn đời: thời nào cũng
nhốn nháo. Con người ta tạo nắn niềm
vui, để yêu đời và được đời yêu...
Chúng ta – những mũi tên Thượng Đế bắn
vào Vĩnh Cữu, bay xuống trần gian làm
cuộc rong chơi. Chơi vui – chơi buồn – chơi
đau khổ, và hẹn với Trời đúng thời
khắc, con sẽ xin có mặt, xin Chết!
Ai đã trải qua, đã đi đến cùng
cực khổ đau, cũng chẳng cùng được nỗi
buồn thân phận. Sẽ về đâu? Ơi hình
hài lận đận! Khi mà hồn ta không
nhận xác ta, thì xin hãy cứ yên
tâm - mờ mịt mọi Thiên Hà, hãy như
Cổ Nhân đã yên đời Thiên Cổ, cho
dù mọi giải thích, chứng minh – vô nghĩa!
Vắng một người, vũ trụ hóa Hư Vô!
Người thợ đòn từng đụng chạm với cái
chết, như từng cầm trong tay cái sống
Chân lý ấy sản sinh sự Thờ Phượng
cho những người thân lẫn kẻ không quen!
Bãn ngã người – điều mặc khải – tâm linh:
Sống, chết, chẳng qua là phương tiện, trong
cuộc mưu sinh xin đừng chối bỏ linh
hồn. Sống thế nào để hiển vinh cái
chết. Chết thế nào cho sự sống hiện
ra. Mắt vô hình đăm đắm nhìn ta!
@
HẢI VÂN
|